Mùa đông có nắng
Sao mùa đông đến quá nhanh
Không vương lại chút tình thu cuối
Màu nắng cứ nhạt dần
Nhưng lại càng ấm áp
Gió se se lay rung động nơi con tim
Mới thấy lòng người thêm phần thắm thiết
Bao cuộc đời ly biệt
Bao mối tình vỡ tan
Sống giữa tình đời muôn phần nghiệt ngã
Gió lạnh về lòng giá buốt tim gan...
Thương sao những cảnh cơ hàn
Chung manh áo là chung niềm hạnh phúc
Cuộc đời sao quá rộng
Mà cô đơn một nỗi tâm hồn ta
Đất có hoa, trời tỏa nắng
Tình yêu mang hi vọng
Cho nhân gian còn tiếng khóc tiếng cười
Sống giữa cuộc đời
Đâu có ai mãi mãi trọn niềm vui
Hỏi có ai sầu hoài không dứt
Hạnh phúc đôi khi là nước mắt
Cười trong nỗi buồn trong những giấc chiêm bao
Có lẽ...từ khi nào
Cuộc sống đã mang nhiều thay đổi
Bế tắc, trầm ngâm dữ dội
Lòng người đo được độ nông sâu
Ai đã mang những mối u sầu
Ai đã khóc thề nguyền sống chết
Trách ông Tơ bà Nguyệt
Để tình yêu vương vấn mãi dây tơ
Có những giấc mơ
Chưa bao giờ trọn vẹn
Người quá hững hờ nên lỡ chuyến đò ngang
Đứng trên đỉnh vinh quang
Sau màn đêm chói sáng
Sau những ánh đèn lấp lóe đêm thâu
Lại là bao tiếng khóc tủi sầu
Thật cay đắng vì đâu đời bội bạc
Vẫn biết rằng...
Người ta hận vì yêu nhau say đắm
Cỏ vẫn xanh trong ánh nắng hoàng hôn
Gieo hạt giống đánh thức cửa tâm hồn
Mở cõi lòng nhìn vào chân trời rạng
Hoa đào còn nở đất trời còn trong sáng
Mai vàng vẫn vương khoe sắc thắm tần ngần
Mùa đông ơi! Xin hãy trôi thật nhanh
Cho tiết trời trong xanh ấm áp
Cho hoa cỏ tỏa hương thơm ngát
Nghe tiếng đất trời reo khúc hát xuân ca.
<Viết xong ngày 06/01/2015>